Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.
Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường.
Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Bạn có hai giọng chính. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.