Trước đây, bạn từng rất khỏe. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Làm một bài thơ dở để được khen.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
- Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Cháu thấy bác tội lắm. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Thật lòng, tôi muốn khóc. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.