(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Rất rối rắm và hoang mang.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
Có bon chen bẩn, ác. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Bạn không thích sự không nhất quán này.