Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Nhưng mà tôi bỏ học. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Là khờ khạo, nông nổi; là chín chắn, thâm sâu.
Rất nhiều người quen đến thăm. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị.