Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
000 dành dụm được từ đầu tuần. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn.