Quy tắc 3: Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Xin bạn nhớ điều này: Khi phải tiêu tiền, tức là bạn kinh doanh cho chính bản thân vậy. Quyết tín rằng công việc mình làm rất hữu ích là một điều cần thiết.
Thế là ông George Rona xé nát lá thơ "nói móc" vừa viết xong và thảo lá thư khác lời lẽ như vầy: "Ông thiệt đã có lòng tốt, bỏ chút thời giờ phúc đáp tôi. Vậy nói riêng về bộ óc thì "sau 8 hay giờ làm việc, nó vẫn minh mẫn như lúc mới đầu". Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này.
Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật". Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó. Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được.
Năng lực ở trong người ta là một năng lực mởi mẻ và riêng biệt, không ai có hết, và ngoài ta ra, không ai biết ta có thể làm được cái gì, mà chính ta, ta cũng không biết nữa, nếu ta không chịu làm thử". Ông thú thiệt công việc bán kính ấy không dễ dàng đâu. Và có lẽ không một trẻ em mồ côi nào cám ơn hai ân nhân đó cả, trừ một vài hàng trong thư.
Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái. Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe. Tôi cặm cụi vào những việc nào choán hết tâm trí tôi, đến nỗi tôi không còn thời giờ lo buồn nữa.
Ông phải vô cùng cực nhọc để thuyết cho họ chịu đóng vai hợp với tài riêng của họ trong khi họ chỉ muốn trở thành những Lana Turner hạng nhì hay Clark Gable hạng ba. Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười. Cũng có thể những tinh tú đó tự nhiên mà sinh, có thể chúng vẫn có từ hồi có thời gian và không gian vậy.
Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm". Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà".
Ông ta thử cả hai, nhưng đều vô hiệu. Lẽ cố nhiên, tới nay, sáng nào tôi cũng vẫn kiểm điểm lại những cái mà tôi có và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ thói quen đó. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn".
Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Mấy năm trước, ông Joseph E. Có lần tôi không chịu nhận một tình thế mà tôi không sao tránh được.
Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ". Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. William Allen White, người có danh nhất trong số những chủ bút các tờ báo hàng tỉnh, nhớ lại 50 năm trước và tự tả ông hồi đó như vầy: "một thằng khoe khoang, điên hay cáu.