Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Không lại phản tự nhiên quá. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Tôi để vài ngày trôi đi.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác.