Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Để khám phá đến tận cùng. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Mẹ, tôi và một người quen.