- Tôi rất mừng vì điều ấy. Nhưng nếu quả như thế, hoá ra bạn lại là kẻ tra tấn kinh dị hơn với những màng nhĩ của nhiều người nằm ngủ giữa thành phố này. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Xung quanh chỉ có đổ nát. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm.
Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này. Nhu cầu của bạn không cao.
Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Hoặc biết nhưng không rõ. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Người yêu càng quí chứ sao.