Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng. Bạn có chịu bán hai con mắt bạn lấy một tỉ Mỹ kim không? Bạn chịu đổi chân bạn, hai tay, hai tai của bạn lấy bao nhiêu tiền? Hãy làm con tính cộng và bạn sẽ thấy rằng tài sản của bạn chẳng kém gì đống vàng của Ford, Rockfeller và Pierpont Morgan góp lại. Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa".
Tôi vội bảo cho chúng yên tâm. Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được. Nghĩ vậy và quyết định theo kế thứ tư rồi - nghĩa là sáng thứ hai cứ xuống hãng như thường lệ - tức thì tôi thấy vô cùng nhẹ nhàng thư thái.
Thật đáng thương hại! Rồi sau khi đã mất nhiều thì giờ quý giá và dùng hết nghị lực lấy can đảm, tôi nhẹ nhẹ quay quả nắm, tay run run mà lòng thì nữa cầu cho khách hàng đi vắng! Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích.
Nghe tôi khuyên, họ trả lời những câu rất lý thú. Cũng như phần đông nông dân thời đó, song thân tôi làm lụng vất vả lắm. Vào buổi sáng mùa đông hôm đó, khi viên cố đạo người Anh vào phòng giam cô tại nhà tù quân sự Bruxelles, cô đã thốt ra hai câu mà sau này người ta đã khắc vào bia để cho hậu thế đọc và suy nghĩ: "Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con được thư thái trước khi chết.
Vậy mà chúng tôi vẫn luôn luôn bị nợ nần quấy rầy và vận xui đeo đẳng. Nhưng rồi những rắc rối cứ kế tiếp nhau xảy ra. Gần như quên rằng đã có hồi đau bao tử và đau ruột.
cô mới chịu ngồi ăn. Nghĩa là tôi dông đa!". Chư vị "Nam tử" đó đã tìm thấy chân lý của ông William James: "Thiên nhân tương dữ" [28] và nếu ta chịu mở lòng đón ảnh hưởng của Trời thì dù mạng vất vả nhất cũng được thảnh thơi, sung sướng.
Ông luyện tập và dần dần trở nên một nhà soạn nhạc khúc đặc biệt nhất của Mỹ thời ấy. Mà chưa chắc gì họ đã thành công. Nếu Einstein tự nhận rằng 100 lần thì 99 lần lầm lẫn, có lẽ ta có ít nhất cũng phải lầm 80 lần.
Bảo hiểm về bệnh tật, hoả hoạn và tai nạn bất thường khác Không có cái gì nên thân hết. Bạn nên chú ý rằng câu này thốt ra không phải bởi miệng một người lạc quan mà lại bởi miệng một người trong hai mươi năm đã biết thế nào là lo lắng cho ngày mai vì nghèo khổ, đói khát, để rồi trở nên một nhà văn hào xuất sắc nước Anh thời đó.
nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Ngày hôm nay tôi sẽ dành riêng cho tôi nửa giờ bình tĩnh và nghỉ ngơi. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện.
Mỗi bữa kia, một cựu chiến binh trẻ tuổi và tàn tật cùng làm với tôi bảo rằng: "Anh Johnny ạ, anh phải biết hổ thẹn chứ? Trông anh người ta tưởng ở đời chẳng ai khổ bằng anh. Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó.