Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Nghĩa là không đứng trên người khác. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Trước thì tháng gặp một hai lần. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.
Rao giảng cũng là chơi. Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Ốm ra đấy mà làm gì.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Thế mà rồi cũng ngủ được.