Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Những thứ đáng ghét nhất.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Lải nhải cũng là chơi. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Nó tan chảy, tan chảy. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Giữa đầm lầy thông tin. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Ôi, cuộc đời của bác tôi. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.