Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Hôm nay chị bạn ra viện. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Chứ không thở dài như những người thân… Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Nhưng lại muốn súc tích. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.