Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Tôi thì cất lại trong đầu.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Bác cũng bị đau chân. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.
Bác vòng sang phía trái tôi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu.