Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Ta còn có thể cứu sống vợ ta.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.