Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Là tỉ mẩn, là ào ào.
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Thất vọng, tụt giá rồi.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.