Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Và thế là đời sống lãng phí. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Con không nói thì làm sao mẹ biết. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.