Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Chắc hôm nay có việc gì. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.
Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Như bình mình chẳng hạn.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.