Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Xã hội loài người thì phải như thế. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Đừng sa sầm mặt như thế. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác.
Chắc hôm nay có việc gì. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Nên bạn bỏ qua như không.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Không phải điệu cười chua chát.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị.
Và họ cũng sẽ khổ lây. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.
Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Chuyển sang máy mát xa. Tuổi phát dục đâm không bình thường…