Chắc hôm nay có việc gì. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Bố mẹ con cũng buồn.
Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.
Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình. Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Mình được khóc cho mình.