Nhưng bất cứ ai đã nghe rồi thì không thể quên được. Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Ngôn ngữ điệu bộ là như thế. Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết điều này: Con trai tôi đã rất mến mộ anh.
Chuyện gì phải đến đã đến. Và hơn nữa, ai cũng sẽ thích nghe bạn nói. Một ngày nọ chúng tôi tình cờ phát hiện ra Moppo cùng gia đình đã cấp tốc chuyển nhà đến Arizona vì một lý do gì đó.
Với tốc độ phát triển thông tin bùng nổ như ngày nay, những từ mới lan truyền rất nhanh trong cộng đồng. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này! Họ không thể chờ thêm được nữa.
Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Đây là một chuyện cười.
Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Biết thói quen này, một người bạn khác đã có thử đếm số lần nói Bạn biết không của anh ta trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài 20 phút. Nếu nó thua thì xem như tôi cháy túi.
Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy. Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại. Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.
Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Lũ lụt ở miền Tây, băng tuyết lở ở miền Đông, rồi động đất, hạn hán, cháy rừng… Nếu không thích nói về thiên tai đang diễn ra trên thế giới thì bạn có thể khơi mào ngay hiện tại. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nhủ thầm rằng có lẽ tôi đã nhầm, rằng tôi chỉ là một kẻ ba hoa chích chòe ngoài phố chứ đâu có giỏi giang gì.
Nếu sự hiện diện không thật sự cần thiết, hãy nói lời từ chối khéo và hẹn đến một dịp khác cần thiết hơn. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì tôi thật sự không biết mình phải nói gì.
Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Remember the night? The night you said, I love you. Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy.