Tôi, tôi mua xe cam nhông hãng Mỗ", thì tôi ngọt ngào trả lời ông ấy rằng: Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Chị như bê con, đưa ngón tay vào mõm con vật như mẹ cho con bú, và con vật ngoan ngoãn đi theo ngón tay chị mà vào chuồng.
000 đồng thì nên lắm. Robert Browning mà cuộc hôn nhân với Elizabeth Barrett có lẽ mặn mà nhất chưa từng thấy, trong đời luôn luôn dụng tâm giữ lửa thiêng của ái tình. Tôi bênh vực quan điểm của chú ấy thì tất chú ấy bênh vực quan điểm của tôi.
Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới. Cháu sành và có óc thẩm mỹ. Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống.
Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi. Nếu chúng ta biết đem ra ánh sáng những tài năng sâu kín của những người ở chung quanh chúng ta, thì chẳng phải là ta chỉ dẫn đạo, cải thiện, phân phát họ mà thôi, ta còn cải tạo họ nữa. Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ.
Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó. Những sự thách đố như vậy bao giờ cũng kích thích được một cách chắc chắn những người có tâm huyết.
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Câu đó ở trong Thánh kinh". Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm.
Tức thì mặt trời biến sau đám mây và gió bắt đầu thổi mạnh như bão. ở Hollywood, kinh đô hát bóng, những cuộc tình duyên thật bấp bênh, đến nỗi Công ty bảo hiểm Lloyds ở Luân Đôn phải "chạy". Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm.
Chúng ta tự bào chữa rằng như vậy lâu quá, mà công việc ta bề bộn quá. 000 đồng thì nên lắm. Hết bản này đến bản khác bị từ chối.
Tai hại thay! Con bê cũng như họ, chỉ nghĩ tới cái nó muốn thôi; chân nó bám vào đất, cứng ngắt, không chịu rời đồng cỏ. Sáng ngày, trong khi con sửa soạn sách vở đi học, cha đã rầy con vì con chỉ quệt chiếc khăn ướt lên đầu mũi con thoi, cha đã mắng con vì giày con không đánh bóng, cha đã la khi con liệng đồ chơi của con xuống đất. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa.
Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không. Và gì nữa, chắc các bạn đã đoán được. Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa.