Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa. Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Thầy làm thế tức là tiêu chúng em rồi.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nhủ thầm rằng có lẽ tôi đã nhầm, rằng tôi chỉ là một kẻ ba hoa chích chòe ngoài phố chứ đâu có giỏi giang gì. Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Nhưng có những đề tài bạn nên tránh đi.
Jim hơi lúng túng có vẻ không hiểu, anh ấy cám ơn lại tôi rồi ra về. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối. Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả.
Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường. Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời. Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc.
Và thế là chàng ca sĩ đã trò chuyện hết sức cởi mở như chính con người thật của mình. Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ.
Bob chẳng bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm đầy tinh quái của Burns. Trước khi mất, anh tiết lộ với bạn rằng không ai biết anh ta có 100 ngàn đô la trong ngân hàng. Thái độ này sẽ được đánh giá cao khi khán giả xem chương trình về bạn.
Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu. Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán, như muốn triệt hạ đối phương vậy. Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được.
Nhiều diễn giả khi thuyết trình với một văn bản hoàn chỉnh vẫn gạch dưới những điểm mà họ muốn nhấn mạnh. Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình. Cả một câu lạc bộ chật cứng người.
Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Tôi còn tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: Giá mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh… Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này.