Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Thấy mặt mình mát lạnh.
Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Không không cần gì cần ai nữa.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Bác vòng sang phía trái tôi.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.