Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Thế đã là tốt lắm rồi. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.
Bạn còn phải sống dài dài. Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó.