Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.
Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Hoặc về sau mới lí giải được. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.
Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Tôi cười khùng khục trong họng.