Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Và ông vội ngoảnh đi. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.