Nếu không có dịp viết và chiêm nghiệm lại, có lẽ nhiều ý tưởng, nhiều kinh nghiệm quý báu của tôi sẽ dần mai một và bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả. Không phủ nhận thực tế. Bạn luyện tập loại bỏ những thói quen không tốt như thế nào? Hãy nhớ ba phương pháp sau:
Ngay lập tức, Shirley nhận ra lý do: khán giả không biết anh cũng là một người Do Thái. Cũng cùng một đề tài nhưng với cách hỏi sau thì người khách của bạn buộc phải suy tư nhiều hơn, câu trả lời của họ sẽ không đơn giản là Không hay Có. Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của bạn nữa.
Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy. • Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình.
Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào. Và những lời nói mãnh liệt của ông có lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày 29/10/1941: Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ - không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ hay vặt vãnh. Khi trình bày một dự án, khi phác thảo một chiến lược… càng hăng hái bao nhiêu thì năng lực của bạn càng được đánh giá cao bấy nhiêu.
Và anh không giấu cảm xúc chân thật của mình. Chắc do ông không có năng khiếu. Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ.
Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. By all the stars above you. Ngay từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, Herb đã chứng minh được tài đàm phán thiên phú của mình.
Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.
Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu.
Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị. Tất cả chúng tôi khi đón nhận tin anh qua đời đều bị sốc mạnh. Họ chú ý tôi ngay tức thì.
Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết) để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là mất duyên con gái. Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả.