Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.
Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Dù mẹ không bay, không bay đâu. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Chúng xèo xèo sền sệt.
Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Mọi người bảo bạn hiền lành. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.