Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Hắn biết vì hắn đã từng.
Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Ông anh cũng làm theo. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Tôi ủng hộ cái đúng.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Đến lượt máy treo ngược người.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Thêm nữa, không có hứng thú.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.