Người lớn thật buồn cười. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Chứ không phải hắn leo lên giời. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Một số người giúp đỡ nhiều. Một cái gì đó kinh điển.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.