Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.
Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Nhưng tôi không quen phản đối.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Tôi muốn thi xong được để yên. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.
Vậy mà tôi đang viết. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.