Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.
Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Nó cũng như tình yêu thương. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Mình rất sợ phí thơ.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.