- Sid vẫn tiếp tục hào hứng chỉ cho Nott thấy những gì anh đã làm được - Đây là toàn bộ đá thừa và những nhánh cây mà tôi chặt bỏ trong vòng có hai ngày, bởi vì chác anh cũng biết là. Mụ ta không cho Sid một sự lựa chọn nào khác. Có thể anh sẽ gặp may thì sao!
Những tia sáng đã xuyên qua những tán lá dày tỏa xuống vùng đất, làm sáng cả một khu rừng. Chàng chỉ cảm thấy như vậy là đúng. Tôi nghĩ là cậu cũng biết tôi không có đủ tiền để đi học.
Giờ chỉ còn là vấn đề chàng đã chon đúng địa điểm hay không, nhưng chàng cũng không còn mấy lo lắng về điều đó nữa. Đó là ngày chán chuờng nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc. Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khác. Sid nhận thấy rằng cái mà bà thiếu lại chính là cái mà chàng đang cần: một dòng suối. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời.
Nott vô cùng tức giận. Làn nước tạo nên hình dáng của bà đột ngột rơi xuống và tan ra thành ngàn hàng giọt nước li ti bắn tung tóe trên mặt hồ. Ta sẽ bảo ông ta tự mình nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ lên.
Sau khi đã tạo ra tất cả những điều kiện cần thiết thì hãy nhẫn nại, đừng vội từ bỏ dù có bất kỳ điều gì xảy ra. May mắn sẽ luôn đến khi ta biết giữ vững niềm tin vào mục tiêu, sứ mạng và mục đích của mình. Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết.
- Xin ngài đừng tức giận! Có phải là ngài nói rằng chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này phải không ạ? Và bạn có thể tìm được sự may mắn từ chính những bất hạnh, không may mắn của mình. - Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết một đôi chút.
Không có một dòng suối hay mạch nước nào bắt nguồn từ đây cả. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Bà lại bực bội càu nhàu:
Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày hôm sau mới bắt đầu làm cũng chẳng sao. Được rồi, ngươi hãy nói đi, nhưng khẽ thôi. Không khó khăn gì mấy Sid tìm ngay ra được khu đất đó.
Tôi sẽ dám bắt đầu lại từ đầu. - Ồ! Sao trước đây mình lại không nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây. Còn Max thì vẫn im lặng.