Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung. Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm". Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.
Một hôm đi chặt những cây sào để về chống giàn đậu, khi chất những cây sào này trên chiếc xe hơi Ford kiểu cổ xong đâu đấy, ông mở máy quay về, thì bỗng một cây sào tuột xuống gầm xe, mắc vào trục bánh lái làm chết cứng tay bánh ngay lúc xe tới một chỗ quẹo khá hẹp. Đáng lẽ tự nhiên và hoàn toàn thành thật thì họ lại thường dọ dẫm ý tôi mà đáp câu tôi hỏi chứ không trả lời theo ý thọ. Không, câu kinh đó chỉ cầu xin được cơm ăn cho đủ từng ngày mà thôi.
Ông nói: "Nếu thân tôi không là cái xác vô dụng, cha chắc tôi dã có sức mạnh tinh thần để biểu mình những lý thuyết của tôi". Nếu chúng ta muốn "làm những nghĩa cử tốt đẹp cho kẻ khác - như Dreiser đã khuyên - thì chung ta hãy làm mau đi. Chưa gặp ông, tôi tưởng trên mặt ông phải hiện lên những nét lo lắng in dấu khoảng thời gian dài mà ông đã dùng để gây dựng và điều khiển một hãng vào hạng lớn nhất thế giới.
Mới rồi anh ta nói với tôi: "Bây giờ tôi nhận thấy rằng tôi đã theo đúng phương pháp ấy mà không hay. Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược. Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ".
Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Tôi đánh máy lại câu ấy rồi dán lên tấm kính che mưa trong xe tôi, để trong khi cầm lái, lúc nào tôi cũng phải ngó tới. Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào.
Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Arnold cũng học được một bài học như vậy trong cánh đồng xứ Illinoi. Chúng ta biết được thế nhờ một bức thư từ giã cõi đời mà tám tháng sau một nhóm thám hiểm cứu nạn tìm thấy bên 11 cái xác cứng ngắt.
Chúng tôi liền lặn xuống hơn 50 thước để trốn và để tránh những thuỷ lôi của địch. Mưa như trút, bà Glover đứng run cầm cập giữa trời trong vài phút rồi kiếm chỗ trú chân. Ban này nổi tiếng khắp thế giới.
Như vậy là luôn luôn dùng đến những tài sản mà ngỡ là không có, nhiều hơn gấp bội kho báu của chàng Ali-Baba. Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt. "Xin Chúa dắt con bước.
Nhờ vậy sách ông được đặc điểm là đầy đủ những truyện thiệt mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm sát. Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được. Cũng như phần đông nông dân thời đó, song thân tôi làm lụng vất vả lắm.
Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa". Tôi nhận những phận sự, trách nhiệm mới. Tôi có lời cảm ơn ông đã vạch ra những lỗi để tôi biết mà tự rèn luyện thêm".