Lần ấy là lần thứ nhất trong đời, tôi đã có thể suy nghĩ sáng suốt và hợp lý được. Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài.
Ngay từ những chương đầu, bạn sẽ thấy tư tưởng sâu thẳm của bạn tiêu tan như sương mù gặp nắng xuân và bạn sẽ mỉm cười nhận rằng đời quả đáng sống. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp.
Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5. Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc. Trên thế giới không có ai giống ta hết.
Má tôi hơi cổ, cho rằng dùng tân thời trang là điên. Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó. Ngày nay, danh của trường này lan truyền khắp trong nước, và những việc tôi kể đã xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn của trận thế giới chiến tranh thứ nhất.
Rồi lên giường ngủ say, quên hết ưu tư. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa. Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".
Từng bộ đội một đã đào ngũ. Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã.
Nhưng thật không ai tả cảnh vạc dầu ở cõi trần này hết, cảnh thê thảm của những kẻ quá ưu tư. Bạn cầu nguyện: "Kính lạy Thượng Đế, con không thể chiến đấu một mình được nữa. Nhiều khi họ còn mâu thuẫn với nhau là khác.
Nhưng bà lại đòi hỏi lòng biết ơn ấy nên không bao giờ các cháu biết ơn và yêu mến hết. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé". Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
Hồi nhỏ tôi sống ở một trại ruộng tại Missouri, và một hôm trong khi giúp má tôi lấy hột anh đào, tự nhiên tôi oà lên khóc. Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa.
Tâm hồn tôi chưa bao giờ bị kích thích đến thế. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông. Song bác sĩ nóng nảy ngắt lời ngay: "Cái gì vậy, cô Olga K Jarvey? Phải can đảm lên chớ! Nếu cứ la hét như vậy thì mau chết lắm.