Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Mình không bao giờ thả.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Nhà văn quì bên giường vợ. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Và bon chen không bẩn, không ác.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Hoặc sẽ bắt mình quên. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.