"Ít lâu sau khi sung vào đội canh phòng bờ biển, tôi bị đưa tới một nơi nguy hiểm nhất trên bờ Đại Tây dương. Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn. Chúng ta đâu có thì giờ để gây lộn suốt nửa đời người.
Trong chiến tranh vừa rồi, một bà nội trợ ở Chicago đã tự nhận ra rằng "phương thức trị bệnh lo buồn là luôn luôn kiếm một việc gì ích lợi để làm". Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.
Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất". Tôi bắt đầu hiểu rằng nhiều mục đích tôi theo đuổi từ trước chẳng bõ công chút nào hết". Công cuộc buôn bán thật là phát đạt.
Tôi không cầu Thượng Đế giúp tôi; tôi đem tấm lòng thành kính cảm tạ Ngài; nhờ Ngài phù hộ mà tôi có năm đứa con khỏe mạnh, xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn. Vậy nên nói như vầy: "Thử nghĩ xem, chị Sue đã mất bao công để đan cái khăn này mừng chúng ta! Thiệt tốt bụng quá! Phải viết thơ cảm ơn chị ngay mới được". Quân đội Hoa Kỳ đã thí nghiệm nhiều lần và nhận thấy rằng ngay những người trẻ và bền sức sau nhiều năm huấn luyện quân sự, đi xa hơn và dai hơn, nếu mỗi giờ được đặt xuống đất những khí cụ mang theo để nghỉ 10 phút.
Tôi xin được một chân giữ nón [27] trong một câu lạc bộ lớn, ngoài ra còn buôn bán vớ nữa. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Tôi đã sống trên 37 năm ở Nữu ước, vậy mà vẫn chưa có một người nào lại gõ cửa bảo tôi phải để phòng chứng ưu sầu, một chứng do cảm xúc sinh ra mà trong 37 năm qua đã giết người một vạn lần nhiều hơn bệnh đậu!
Ông viết: "Khi mê man vào công việc cần phải làm, ta thấy yên ổn dễ chịu, bình tĩnh hoàn toàn trong tâm khảm và khoan khoái dịu được thần kinh". Không bao giờ tôi được dự những đám hội hè, vui vẻ trẻ trung. Vậy tôi thử vẽ cho bạn thấy một người đã thực hành phương pháp đó ra sao.
Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất. Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà. Tri thức chị sẽ phát triển và chị sẽ trở nên thành thực sự với chị sau mười tháng đó hơn là sau hai mươi lăm năm chị đã sống".
Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?. Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn. Vậy mà con người có bệnh thất vọng cố cựu này cũng công nhận rằng tính tình vui vẻ và sự vui sống là thuốc bổ nhất cho sức khoẻ của con người.
Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm. Sadler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, kể chuyện một ông nọ nhờ theo lời khuyên giản dị ấy mà hết được bệnh thần kinh suy nhược. Bạn hãy ngã lưng vào ghế, nhắm mắt lại, rồi rán cùng một lúc nghĩ tới tượng thần Tự Do [11] và tới công việc bạn định làm sáng mai.
Mở một sổ điện thoại, bạn sẽ kiếm được tên và địa chỉ của họ. Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Ta đã là kẻ thù lớn nhất của ta, là nguyên nhân cái mạt vận của ta".