Bạn có thể nghiên cứu riêng về một loại âm nhạc nào (như loại hợp tấu chẳng hạn). Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo. Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.
Chúng ta không suy nghĩ. Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả, coi như ở ngoài lề đời sống. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.
Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng. 000 đồng một năm mà chi tiêu vẫn thiếu hụt thì đời không vì vậy mà nhất định là phải lúng túng; xắn tay áo lên, gắng sức kiếm thêm thì quỹ chi thu sẽ thăng bằng. Bạn nên quên rằng nó là thơ hay, chỉ đọc vì truyện và những tư tưởng xã hội của nó thôi.
Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian. Ta coi hát, đương tươi cười thì giữa hai màn, bóng ma đó đưa ngón tay trỏ chỉ còn xương với da, ra hiệu cho ta và ta mất vui ngay. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày.
Và bây giờ tôi phải xét đến vấn đề là nên coi tuần lễ có sáu hay bảy ngày. Trong 16 giờ đó thầy không phải kiếm ăn, không phải lo vấn đề tiền bạc, thầy sung sướng, rảnh rang. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.
Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2). Nếu tập đó gây cho bạn ý thích đó thì tôi khuyên bạn mới bắt đầu hãy làm quen với thể loại tự sự đã. Trên hàng trăm bến xe ở ngoại ô, mỗi buổi sáng bạn thấy những người bình tĩnh đi đi lại lại trong khi công ty xe điện trắng trợn ăn cắp thời giờ quý hơn vàng của họ.
Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu. Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được". Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.
Bạn bảo: "Được, cứ cho rằng tôi chịu gắng sức để chiến đấu, rằng tôi đã suy nghĩ kỹ và hiểu kỹ những lời nhận xét có giá trị của ông, thì tôi phải bắt đầu bằng cách nào đây?". Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Bạn xanh xao và mệt nhọc. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ.
Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó. Nhờ tập trung tư tưởng đều đều (muốn vậy chỉ cần kiên nhẫn, ngoài ra chẳng có bí quyết nào khác) bạn có thể sai khiến óc bạn như nhà độc tài, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.