Pppe 013

Dâng vợ cho khách hàng để bán được hàng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.

    Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Người bảo đời là một bát sơri. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.

    ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.

    Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều.

    Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm.

    Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.

    Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.

    Tất nhiên là mệt mỏi. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.

    Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì.

    Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap