Mọi thứ vẫn như thế. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Không chắc tại số phận.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Tình yêu bao giờ cũng mới.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
Chúng tôi đã chết rồi. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Bạn muốn về nhà viết quá. Bạn lại cười một mình.