Chúng ta phản ứng quá đáng, tưởng tượng thêm và rồi chuyện bé xé ra to. Tiến trình của "cái chết" xảy ra khi nguồn năng lượng không nhìn thấy được này rời bỏ cơ thể chúng ta. Chọn ra trong số đó những điều bạn cảm thấy đúng với bạn rồi sử dụng theo ba nguyên tắc đã nêu trên.
Sự hào hiệp thực sự được đo lường bằng thái độ cư xử tốt với mọi người. Suy rộng ra, đó cũng là viễn cảnh (perspective) của cộng đồng thế giới được cả loài người mong ước trong thiên niên kỷ này. Bình yên là sự tự do, thoát khỏi gánh nặng của sự tiêu cực và lãng phí.
Những người có ý thức về đời sống tinh thần hiểu rằng bất cứ điều gì xảy ra trong cõi trời đất bao la này đều được tạo thành bởi vô số yếu tố, mà yếu tố nào cũng cần thiết cả. Nếu bạn có những suy nghĩ tiêu cực, vô ích và lãng phí, chúng sẽ lấy mất năng lượng của tâm trí. Nếu muốn được tha thứ thì trước hết ta phải sẵn lòng tha thứ.
Khám phá bản thân sâu hơn, mỗi chúng ta sẽ có được sự hiểu biết sâu sắc hơn về giá trị bên trong mình. Nếu ta không học cách tha thứ thì sự oán giận sẽ đầu độc ta. Tất cả đều được lưu trữ trong tiềm thức.
Đôi khi sự ép buộc này có hiệu quả, nhưng sau đó, trong chúng ta không còn cảm giác đã hoàn thành một cách đúng nghĩa. Và kết quả của sự trống rỗng đó là đau khổ và lo âu. Đó là những suy nghĩ có liên quan đến việc nhận thức ý nghĩa sâu sắc của cuộc sống, hay những sự việc diễn ra xung quanh ta.
Điều đó có nghĩa là trạng thái tinh thần của chúng ta bị chi phối bởi hoàn cảnh hoặc bị quyết định bởi người khác. Ngồi một cách thoải mái và thư giãn. Trên thực tế, hai cấp độ nhận thức này hết sức gần gũi nhau và không ngừng tương tác lẫn nhau.
Chọn lựa các câu khẳng định để củng cố hình tượng của bản thân. Nghĩ quá nhiều cũng giống như ăn quá nhiều. Để dễ phân biệt, ta chia nhận thức thành hai cấp độ: ý thức và tiềm thức.
Thước đo cho sự thông tuệ của một người là khả năng giữ quân bình của người đó. Sự tha thứ của ta thoạt đầu có thể làm người khác khó xử. Cuối cùng, chúng ta trở thành những người thất bại, chúng ta cho đi hết mọi tài sản quý giá, và rồi hạnh phúc cũng ra đi.
Và nếu bạn vẫn còn nghĩ "Việc này khó đấy!" thì giờ đây, hãy bỏ qua suy nghĩ đó và chuyển thành cách nghĩ "Sao lại không nhỉ?". Ông biến tiếng nói ấy thành chỗ dựa và dần dần giành lấy lòng tự tin, tình yêu thương bản thân, tự giúp mình vượt qua nỗi bất hạnh. Chiếc cầu thang của sự tha thứ sẽ luôn luôn ở đó chờ bạn leo lên khi nào bạn cần đến nó.
Chúng ta sẽ nói những gì mình suy nghĩ. Chỉ mong đợi điều tốt nhất thì chưa thể tìm thấy hạnh phúc. Khiêm nhường mở ra cánh cửa của sự tự nhận thức.