Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu. Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết". Nói tới thuốc hút, tôi lại nhớ tới một nhà sản xuất thuốc nổi danh nhất thế giới, mới chết vì bịnh đau tim trong khi ông ta đi nghỉ vài ngày giữa một khu rừng ở Canada.
Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ: Các vị bác sĩ ngạc nhiên vô cùng. Nói rộng ra, thì con người hoạt động trong một khu vực hẹp hòi quá, so với khả năng thênh thang của họ.
Chung quanh ta toàn là những bí mật. Điều đó thì chắc chắn. Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo.
Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn.
Tròng mắt họ luôn luôn đưa ngược lên. Nếu vậy thì ông nhạc tôi là một tín đồ cao thượng của đạo ấy rồi. Bạn phải cố gắng vì hai lẽ: một là ít ra bạn còn có cơ thành công, hai là dù thất bại đi chăng nữa, sự cố gắng của bạn để chuyển bại thành thắng đã bắt bạn nhìn thẳng vào tương lai mà quên đi dĩ vãng.
Dưới đây là chuyện một cô thư ký khác luôn luôn hành động như thể vốn thích công việc của mình. Phương pháp hướng dẫn nay chưa được hoàn thiện, vì nó còn mới mẻ nên nhân viên các phòng hướng dẫn dầu có giúp bạn được nhiều, vẫn có thể lầm lỡ được. Xe cứ trượt đi, khó kềm tay lái được.
Rồi ông bỏ ra hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afganistan. Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng. Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết.
Nhưng phương pháp ấy đã có kết quả mỹ mãn tới nỗi từ đấy tới nay tôi luôn luôn dùng nó và nhờ nó mà đời tôi gần như không còn biết lo là gì nữa". Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết. Sau cùng tôi "tốp đợi".
Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ. Vậy chiều chúa nhật đó, tôi vào thẳng trong phòng tôi, tại hội các Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Thượng Hải, lấy máy đánh chữ ra đánh:
Bệnh của họ không do thần kinh suy nhược mà do những cảm xúc như ưu tư, lo lắng, sợ sệt, thất vọng. Không, xin đừng tin vậy. Một trong những nhà bệnh thần kinh danh tiếng nhất ở Anh, ông J.