Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo. Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài. 000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn.
"Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp. Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Ông nằm ngủ trên chiếc giường con cũ kỹ. Tôi thấy nó gây nhiều cảm hứng đến nỗi tôi đã phân phát nó ra hàng trăm bản.
Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi. Nghĩa là tôi dông đa!". Giữa đường ông không muốn đi nữa thì thôi, ngừng lại.
Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo. Những lời khuyên này của giáo sư Harry Vexter Kitson ở Đại học đường Columbia, một nhà chuyên môn bực nhất về môn đó: Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.
Tôi tin chắc nếu cả ngũ quan của tôi mang tật, hoá ra vô dụng nữa thì tôi vẫn có thể sống với tinh thần, vì chúng ta trông bằng tinh thần, sống bằng tinh thần". Bây giờ tôi có thể sai bảo tư tưởng để nó giúp tôi chứ không hại tôi nữa. Kết quả thiệt lạ lùng và mỹ mãn: chương trình nghị sự rõ ràng quá, ngày nào xong việc ngày ấy.
Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô". Vì như vậy, việc làm sẽ dễ dàng và được rành mạch hơn. Rồi một hôm ngẫu nhiên tôi đọc một bài báo nó kéo tôi ra khỏi cảnh thất vọng và khiến tôi đủ can đảm để sống.
Điều này chí lý lắm. Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần. Bạn nên chú ý rằng câu này thốt ra không phải bởi miệng một người lạc quan mà lại bởi miệng một người trong hai mươi năm đã biết thế nào là lo lắng cho ngày mai vì nghèo khổ, đói khát, để rồi trở nên một nhà văn hào xuất sắc nước Anh thời đó.
"Lớn lên, tôi kết hôn với một người chồng cao niên. Đoạn hỏi đến mẹ cha. Tự hỏi: "Theo luật trung bình, có bao nhiêu phần chắc chắn rằng tai nạn mà mình đương lo đó sẽ không bao giờ xảy ra".
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. "Chẳng hạn, tôi thường ăn trưa với một anh bạn ít khi tới đúng giờ. Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng.