Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Cái này không rõ lắm. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Tớ không biết và tớ cũng biết.
Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Mấy con hổ cũng thế. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.