Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Này, lấy cho chú bao thuốc. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.
Tốt hơn là nên nhập vai. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Mình rất sợ phí thơ.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.