Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Anh đang hạnh phúc.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người.
Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Cô gái bảo: Không. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Ốm ra đấy mà làm gì.
Mất cái giấc mơ đấy. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Lải nhải cũng là chơi.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.