Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Mặc quần đùi ra đường lạnh. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Sao lại xé sách hở con. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Tiếng máy của mình đã tắt. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.