Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Có thể phơi phới niềm tin.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Bởi cô ta làm giáo viên.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Sức khỏe phải tự mình giữ. Rất nhiều người quen đến thăm.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Trốn học mà để bị nói. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
- Ông còn lo xa hơn tôi. Cứ ngỡ mình yêu mình. Không cất đấy, làm gì được nhau.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.