Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Thôi, bác đừng xuống. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Phải hết sức giữ gìn.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Một con lươn thì chính xác hơn. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.